LỜI BỘC BẠCH CỦA ÔNG LÁI ĐÒ GIÀ

LỜI BỘC BẠCH CỦA ÔNG LÁI ĐÒ GIÀ
     Áng hồng tiá vùng trời phía Tây, đang dần nhường chỗ cho những ngọn đèn đường của phố thị. Những tia sáng vằn vèo từ những chiếc xe, đã tạo nên màu sắc lung linh cho một buổi chiều tối… Một ngày đang dần trôi.
 
    Cuộc đời cũng đang dần trôi như tự thân nó đã diễn ra hàng ngàn vạn năm nay rồi. Ánh mắt đăm chiêu, lúc sáng lên, lúc trầm mặc, lúc như đang suy tư hay trăn trở một nỗi niềm.
 
    Hai ông lái đò chiều nay đăm đắm nhìn về hướng tây, nơi đó có dòng sông đã từng ngời lên ánh bạc. Nước trong xanh của dòng sông xưa, dòng sông yên ả, thanh bình trong tâm ý của những ngày đã qua. Lòng tràn đầy luyến lưu và thương tiếc cho bến đò xưa.
Bến đò của những năm ấy nằm ngay góc ngã tư của những con sông lớn, nơi có nhiều những cây bạch đàn, cho những chùm hoa vàng, ánh như quí kim cho những trọng trách mang trên mình của bến đò . Cũng có thể hiểu nó là ngã tư của cuộc đời…..
 
    …. Đã từng có nhiều thế hệ đã đứng đây mà lựa chọn hướng đi của một đời người. Nhiều chọn lựa đã thành công, nhưng không tránh khỏi một vài lựa chọn sai lầm…. Con sông ấy và bến đò ấy, những người lái đò ấy… qua bao tháng năm vẫn miệt mài chu toàn cho tương lai và hướng đến cho nhiều con người.
 
    Không ít người đã qua bến đò này mà trở nên những nốt son cho đời. Thành danh, thành công, thành đạt, nhưng quí nhất là mọi con người ở đây đã thành Nhân, một chữ Nhân viết Hoa theo đúng cách.
 
    Vậy đấy, vào những chiều lập Thu năm xưa. Trên những dòng sông ấy… người ta thấy những bông hoa vàng của rặng bạch đàn quanh bến đò bay bay theo những tà áo trắng. Những chiếc kẹp con bướm lấp lánh trong ánh lam chiều. Những chiếc bút Paker cũng điệu đà chẳng kém, cũng loé sáng viền vàng của cái nắp bút trên túi áo của mấy đứa con trai, trông ra vẻ hãnh diện lắm lắm.
Tới đây thì một ông lái đò buột miệng nói ra tâm sự của mình….
 
    "Những dòng sông vẫn còn đó… những người lái đò đã lần lượt ra đi… thật tiếc thay bến đò xưa giờ đã không còn…. Người ta đã biến nó thành nền bê tông tựa như lòng người đã bị vật chất làm biến đổi… Bây giờ, những người đi đò chẳng thân thiện với nhau làm mấy, chẳng biết ngả mũ, khoanh tay cung kính với người lái đò già…. Ôi…. Hẳn là có một thế lực nào đấy đã làm mất đi bến đò"... cái bến đò của ông, mất đi bao khách đi đò nhân ái với nhau, trọng nhau như là một sự dĩ nhiên trong cảnh nhân sinh này…
 
    Những đôi mắt của hai ông lái đò già không nhìn vào nhau. Họ chẳng bảo nhau nhưng bất giác cùng nhìn về khoảng chân trời xa xăm, nơi những tia sáng cuối cùng trong ngày vừa chợt tắt.
 
20-11-2016
Những nét hoa của cuộc đời
L ê p h ư ơ n g m i n h.